Nà ní phang ngay bé thư ký vú to thèm cặc, ngoài cổng, hắn luyến tiếc nhìn vào em như mất đi thứ gì đó, tay hắn vẫn bó bột và được một sợi dây vòng qua cổ cố định nó lại nhìn khá đáng thương, nhưng tôi không thể thương nổi cái bản mặt đểu giả của hắn. Tôi và em mỗi người một chiếc xe, đi ra quán café quen thuộc: “Tối nay em có về nhà không?” “Không, kệ ông ấy, em về trọ ngủ” “Mấy hôm em ngủ ở đó anh không yên tâm chút nào, hay mơ linh tinh” “Anh sợ gì chứ, ông ấy như bị phế cả hai tay rồi,Nà ní đụ luôn bé thư ký vú to thèm cặc làm gì được em” “Biết đâu em… em đồng ý thì sao…”